EDIT : TRÀ ĐÀO CAM SẢ KHÔNG ĐÀO
Tôi cùng mẹ đi thay đổi nguyện vọng đại học — từ Thượng Hải chuyển sang Bắc Kinh.
Tôi nghĩ đêm nay chắc sẽ trằn trọc không ngủ được, nhưng không ngờ lại ngủ một giấc ngon lành đến tận trưa hôm sau.
Vừa tỉnh dậy, mắt còn lờ đờ, tôi theo thói quen cầm điện thoại xem, phát hiện QQ có hai tin nhắn thoại từ người trong danh sách “quan tâm đặc biệt” — Dư Nghiễm.
Giọng anh ta trong loa mang theo vài phần lạnh lùng:
“Hạ Hòa, làm loạn đủ chưa thì kéo anh ra khỏi danh sách chặn đi? Bao nhiêu tuổi rồi mà còn chơi mấy trò trẻ con này?”
“Hôm qua Mộng Kỳ vì em bỏ đi giữa chừng mà thấy rất áy náy, cô ấy nói không biết nên bù đắp thế nào, thậm chí còn định lên sân thượng t ự t ử. May mà anh kịp ngăn lại.”
“Kỳ nghỉ hè vẫn còn dài, anh định đưa cô ấy và mấy anh em lên Cáp Nhĩ Tân trượt tuyết xả hơi. Em đừng g h e n t ị, nói cho cùng chuyện cô ấy muốn t ự t ử cũng có phần lỗi của em.”
Nghe đến đây, tôi tức đến bật cười.
Diệp Mộng Kỳ — làm gì có chuyện cô ta nỡ c h ế t chứ.
Ở trường, ngày nào cô ta cũng tự phong mình là “người đàn bà trong đám đàn bà”, “máy bay chiến đấu trong đám đàn ông”, miệng luôn nói mình khác với kiểu con gái giả tạo, thích trang điểm kiểu “mặt mộc giả”, tỏ vẻ thanh cao.
Nhưng thủ đoạn của cô ta, tôi thấy còn nhiều hơn ai hết.
Ví dụ như bốn tháng trước, khi bạn thân của tôi — Lâm Nặc — tổ chức lễ trưởng thành.
Cô ấy cẩn thận chọn váy, trang điểm kỹ càng, định chụp vài bức ảnh thật đẹp để kỷ niệm.
Chỉ có Diệp Mộng Kỳ là không chịu hợp tác.
Vừa bước vào phòng tiệc, cô ta đã lớn tiếng trêu chọc:
“Lâm Nặc, dáng cậu cũng khá đấy, có phải từng ngủ với con trai rồi không?”
“Đừng ngại, mọi người như anh em cả, có gì mà không nói được?”
Thấy Lâm Nặc tức phát khóc, cô ta liền làm bộ giơ tay đầu hàng, rồi còn đổ lỗi ngược lại:
“Ôi trời, con gái bọn cậu dễ khóc thế à? Đùa tí mà cũng không chịu được?”
“Được rồi được rồi, tớ sai, được chưa? Đã bảo không thích chơi với các cậu rồi, suốt ngày lắm chuyện.”
Hay như khi mọi người đang căng mình ôn thi đại học, mệt như c h ó, cô ta lại cười hì hì đi chụp ảnh dìm người khác, làm thành meme rồi đăng hết lên tường tỏ tình của trường còn chú thích: [Hoa khôi lớp 12-2, ai thích thì mau đến rước.]
Sau đó bị mọi người đồng loạt tố cáo với giáo viên chủ nhiệm, cô ta mới chịu yên.
Huống hồ, hai năm trước tôi đã biết — cô ta gia nhập đội bóng rổ với danh nghĩa “trợ lý câu lạc bộ” chỉ để tiếp cận Dư Nghiễm.
Nhưng tôi khi đó chẳng mấy bận tâm.
Tuổi trẻ ngông nghênh, tôi tin rằng những gì thuộc về mình sẽ không dễ dàng bị người khác cướp mất.
Giờ thì cô ta thật sự cướp được rồi — tôi cũng cam chịu.
Xem như tôi nhìn người không chuẩn, năm đó cứu phải một con sói mắt trắng.
“Hạ Hòa, nếu em còn chút lương tâm thì hãy đến xin lỗi mọi người đi, đặc biệt là với Mộng Kỳ…”
Tin nhắn thoại từ Dư Nghiễm vẫn không ngừng nhảy ra.
Tôi thậm chí chẳng thèm nghe hết, liền chặn luôn cả QQ của anh ta.
Bên ngoài, mẹ gọi tôi đi cùng ra ngoài mua đồ mùa đông.
“Thủ đô mùa đông lạnh lắm, mẹ đưa con đi mua vài bộ thật dày.”
Tôi gật đầu đồng ý.
Nhưng không ngờ, khi hai mẹ con mua đồ xong ở tầng hai trung tâm thương mại, chuẩn bị rời đi — lại vô tình chạm mặt Dư Nghiễm và đám bạn của anh ta.
Giữa bảy tám con trai, Diệp Mộng Kỳ mặc chiếc váy siêu ngắn màu đen nổi bật khác thường.
Cô ta tinh mắt nhìn thấy tôi, bước chậm lại gần, giả vờ thân thiết khoác tay tôi:
“Hạ Hòa, trùng hợp ghê ha.”
“Hôm qua thật sự chị áy náy muốn c h ế t, không ngờ em lại giận dữ như vậy. Chị chỉ xem Dư Nghiễm như anh em thôi mà, đừng giận nữa được không?”
Diệp Mộng Kỳ lau đi giọt nước mắt không tồn tại, giọng đầy ăn năn:
“Nói cho cùng, cũng là lỗi của chị…”
“Nếu chị biết giữ khoảng cách, em đã không bỏ đi rồi. Dì ơi, dù cháu đã từng muốn n h ả y l ầ u vì áy náy, nhưng xin dì đừng trách…”
“Mấy lời đó nói đủ chưa?” Mẹ tôi cắt ngang, mỉm cười c h â m b i ế m:
“Con gái thời nay trẻ tuổi mà chẳng học được điều hay, suốt ngày bày trò ‘chị em thân thiết’ kiểu bạch liên hoa.”
“Con gái tôi không chấp nhặt với cô là vì từ nhỏ đã được dạy dỗ biết giữ chừng mực, không dễ dàng nói lời thô tục. Còn bố mẹ cô thì sao?”
“Suốt ngày chỉ biết chen vào đám con trai, rốt cuộc có biết viết bốn chữ ‘nam nữ khác biệt’ không? Nếu bố mẹ cô không dạy, thì để tôi dạy cho.”
“Hành vi như cô đó, trên mạng người ta gọi là gì nhỉ… à đúng rồi, ‘trà xanh giả nam’.”
Tôi bật cười.
Nhanh chóng gạt tay cô ta ra, buông một câu:
“Cô bị h ô i n á c h.”
“Chúng ta không thân, làm ơn đừng giả vờ quen biết.”
Diệp Mộng Kỳ toàn thân cứng đờ.
Nghe rõ lời mẹ tôi nói, mắt cô ta lập tức đỏ hoe, đứng đó không biết làm gì.
Đại Lưu lập tức bênh vực:
“Dì à, dì có lịch sự không vậy, Mộng Kỳ vì con gái dì mà suýt nữa n h ả y l ầ u đó!”
Tôi liếc hắn một cái đầy lạnh nhạt.
Chợt nhớ lại câu nói hôm qua:
“Nghe được thì sao chứ, người t à n t ậ t ai mà thèm, chỉ có Dư Nghiễm là thương hại cô ta thôi.”
Chính là hắn nói ra.
Tôi lập tức thấy g h ê t ở m.
“Hạ Hòa, tôi…”
Dư Nghiễm theo bản năng muốn tiến lại gần tôi, định nắm lấy tay tôi như mọi khi.
“A Nghiễm…”
Nghe thấy tiếng gọi khẽ của Diệp Mộng Kỳ, và ánh mắt chạm phải hốc mắt sưng đỏ của cô ta, Dư Nghiễm cuối cùng đã không bước tới nữa.
Lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô ta, anh ta không kìm được mà nói: “Dì à, dì nói như vậy là quá đáng rồi. Mộng Kỳ vốn không cố ý, chuyện này là do Hạ Hòa giận dỗi, còn suýt nữa dẫn đến việc cô ấy t ự t ử.”
“Mộng Kỳ còn nhỏ, mới tốt nghiệp cấp ba, cô ấy mới mười chín tuổi…”
“Mười chín tuổi?” Mẹ tôi nhướng mày, rồi cười khẽ, “Cậu nói cô ta mười chín tuổi là còn nhỏ, nhưng con gái tôi cũng chỉ mới mười tám tuổi.”
“Đều là lứa tuổi đẹp nhất, con gái tôi không làm gì cả, sao lại trở thành tội nhân tày trời suýt chút nữa hại c h ế t người trong miệng các người?”
“Dư Nghiễm, dì vẫn nhớ hồi nhỏ con dẫn Hòa Hòa đi chơi, nhớ dáng vẻ con đã thề sẽ bảo vệ con bé, nhưng con thay đổi quá nhiều rồi, dì thực sự rất thất vọng về con.”
Dư Nghiễm nhất thời không nói nên lời.
Lau nước mắt cho Diệp Mộng Kỳ mà cũng có vẻ mất tập trung.
Mấy người phía sau, có lẽ là không tìm được lời nào để phản bác, cũng im lặng không lên tiếng nữa.
Tôi thấy thật vô vị, chuẩn bị kéo mẹ rời đi.
Nhưng đột nhiên bị Dư Nghiễm giữ chặt cổ tay.
Anh ta cúi đầu nhìn thấy chiếc áo khoác mùa đông trong túi mua sắm, theo phản xạ nói: “Ở Thượng Hải không cần mua áo dày như vậy đâu…”
Vừa nói, không biết anh ta nghĩ đến điều gì.
Mắt anh ta sáng lên, bàn tay đang nắm cổ tay tôi cũng dùng sức hơn một chút.
“Thì ra em chặn anh, giận hờn đều là ngoài miệng nói không nhưng trong lòng lại muốn à.”
“Mua những chiếc áo khoác mùa đông này, là muốn đi trượt tuyết ở Cáp Nhĩ Tân cùng bọn anh đúng không?”
Anh ta tự biên tự diễn, khóe miệng không kìm được cong lên, “Thôi được rồi, đừng giận nữa, lát nữa anh đặt vé cho em, chuyến bay mười giờ sáng mai, chúng ta cùng đi…”
“Anh hiểu lầm rồi!”
Tôi giật tay mình ra, thẳng thừng cắt ngang ảo tưởng của anh ta.
“Tôi sẽ không đi Cáp Nhĩ Tân với anh, nơi tôi muốn đến là Bắc Kinh, với lại, tai tôi đã khỏi từ lâu rồi.”
Vẻ đắc ý trên mặt Dư Nghiễm biến mất.
“Em, em nói gì cơ?”
Sắc mặt Dư Nghiễm tái nhợt, không dám tin.
“Chuyện khi nào? Sao em không nói cho anh biết?”
Tôi cười nhạt, ánh mắt lạnh lùng:
“Điều đó còn quan trọng nữa sao? Những việc anh làm khi lợi dụng việc tôi không nghe thấy, chính anh hẳn phải hiểu rõ chứ?”
Dư Nghiễm siết chặt tay, đứng sững tại chỗ không thốt nên lời.
Diệp Mộng Kỳ lóe lên ánh mắt g h e n t ứ c, lớn tiếng trách móc tôi:
“Không ngờ em lại giỏi diễn xuất thế đấy, Hạ Hoà. Tất cả chúng tôi đều biết tai của em bị tổn thương vĩnh viễn, làm sao dễ dàng chữa khỏi như vậy.”
Nói xong, cô ta giả vờ ngạc nhiên tròn mắt.
“Em đừng tưởng rằng chỉ cần mình không còn là t à n p h ế nữa, thì có thể khiến A Nghiễm quay lại yêu em, lại coi em như công chúa bé nhỏ chứ? Chà chà, không ngờ Hạ Hoà cũng mưu mô t h â m đ ộ c thế đấy, A Nghiễm đừng mắc lừa.”
Ánh mắt Dư Nghiễm bỗng sáng rỡ, lập tức thoát khỏi vẻ hốt hoảng, khóe miệng lại nở nụ cười đắc ý:
“Mộng Kỳ nói đúng, Hạ Hoà, đừng làm quá nữa. Anh đâu có chê em là t à n p h ế, cần gì phải lừa dối anh? Thôi được, em thu hồi những lời vừa nói đi, rồi đồng ý đi du lịch Cáp Nhĩ Tân cùng mọi người, anh sẽ không tính chuyện em lừa anh nữa. Đây là cơ hội cuối cùng của em đấy.”
Tôi kinh ngạc trước những lời này của anh ta.
Hoàn toàn không thể hiểu nổi lối suy nghĩ kỳ quặc của anh ta.
Tôi khoác tay mẹ, quay lưng rời đi.
Đằng sau, không biết ai bỗng lên tiếng:
“Tôi cứ cảm thấy Hạ Hoà có gì đó khác rồi.”
“Cô ấy có gì khác chứ? Chẳng phải vẫn khuôn mặt ấy, cách ăn mặc ấy thôi sao?”
“Không diễn tả được, chỉ là cảm thấy thiếu mất thứ gì đó…”
Diệp Mộng Kỳ giả vờ ấm ức đáp: “Hạ Hoà đối xử với mọi người vốn luôn kiêu ngạo, chắc là cậu bị ảo giác thôi.”
Người kia gãi đầu, nói: “Vậy chắc là tôi nhìn nhầm thật…”
Hôm sau, Dư Nghiễm dùng điện thoại của Diệp Mộng Kỳ, gọi cho tôi liên tiếp mấy cuộc.
Tôi không nghe máy một cuộc nào.
Nhìn đồng hồ, giờ bay sắp đến, còn phải mất mấy chục phút mới tới sân bay.
Dư Nghiễm đành miễn cưỡng cùng đám bạn lên xe, nhưng vẫn không nhịn được mà gửi cho tôi một tin nhắn:
[Hạ Hòa, lần này em đáng bị dạy cho một bài học!]
Khi anh ta bước lên máy bay, thì tôi cùng bố mẹ đã ngồi trong phòng khách nhà họ Dư.
Mẹ Dư nắm tay tôi, không ngớt khen ngợi:
“Hoà Hoà, con ngày càng xinh đẹp đấy.”
“Nghe bố mẹ con nói, năm nay thi đại học ước chừng được hơn sáu trăm điểm, thật là một đứa trẻ ngoan.”
“Dì chỉ đợi con gả về, giúp dì quản cái thằng Dư Nghiễm nghịch ngợm đó thôi.”
Nghe những lời khen tuôn trào như nước, tôi ngồi trên sofa, bỗng thấy khó mở miệng.
Không biết phải bắt đầu nói chuyện hủy hôn thế nào.
Dù sao, nhiều năm nay, chú Dư và dì Dư luôn đối xử rất tốt với tôi.
Sinh nhật nào cũng gửi quà sớm, đêm giao thừa hai nhà cùng ăn cơm tất niên, và phong bao lì xì tôi nhận được bao giờ cũng là to nhất.
…
Sau khi hai bên trò chuyện một lúc, tôi mới lấy hết can đảm nói rõ mục đích đến hôm nay:
“Chú, dì, hôm nay con đến cùng bố mẹ là muốn nói về việc hôn ước năm con chín tuổi, con muốn hủy bỏ nó.”
Mẹ Dư sững sờ, vội vàng kéo tay tôi lại:
“Hoà Hoà, có phải Dư Nghiễm chọc con giận rồi không?”
“Con nói với dì đi, dì sẽ dạy cho nó một trận!”
“Thằng nhóc đó, suốt ngày không chịu học hành, chỉ biết làm con buồn thôi…”
Tôi khẽ lắc đầu, giọng bình tĩnh:
“Anh ấy đã có người mình thích rồi.”
“Còn con cũng nhận ra, tình cảm của con dành cho anh ấy không phải là tình yêu nam nữ.”
“Hơn nữa, chú dì à, bây giờ là thời đại tự do hôn nhân, những hôn ước ngày xưa… chắc cũng nên chấm dứt thôi.”
Sắc mặt mẹ Dư thoáng trầm xuống, đang định nói gì đó thì bị bố Dư cắt ngang:
“Hoà Hoà, máy trợ thính của con đâu rồi?”
Nhắc đến chuyện này, bố mẹ tôi lập tức nở nụ cười:
“Con bé đã được điều trị khỏi ở nơi khác rồi, giờ thính giác đã hồi phục hoàn toàn.”
Mẹ Dư nghe vậy liền vui mừng ra mặt, nhưng vẫn chưa chịu buông tay:
“Hoà Hoà, con có thể đợi Dư Nghiễm về rồi nói cũng được mà, dù sao nó cũng có quyền được biết chuyện này chứ?”
“Bé tí tuổi mà ngày nào cũng chạy theo sau lưng nó, còn từng cứu mạng nó nữa, tình cảm như vậy sao có thể nói không được là không được?”
Tôi cúi đầu nhìn ly trà trên bàn, nước trà khẽ gợn sóng.
Cuối cùng vẫn kiên định nói:
“Dì à, con và anh ấy đều không thích nhau nữa, vậy thì đừng tự hành hạ nhau nữa.”
Bố của Dư Nghiễm thở dài, rõ ràng đã hiểu thái độ của gia đình tôi, cũng ngăn mẹ của Dư Nghiễm đang định khuyên giải, rồi bảo quản gia mang hôn ước ra.
Nhìn hai bản hôn ước bị xé nát, đốt cháy, hóa thành tro bụi.
Tôi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tôi khẽ nói:
“Dì ơi, chuyện này mong dì đừng nói ra ngoài vội, cứ để từ từ rồi tính.”
Hai người gật đầu đồng ý.
Thế nhưng tối hôm đó, tôi lại nhận được cuộc gọi từ Dư Nghiễm.
Tôi theo phản xạ nghĩ rằng anh ta đã biết chuyện hủy hôn.
Không ngờ anh ta lại nói với giọng bất lực:
“Em điền sai nguyện vọng đại học, sao mà n g ố c thế?”
“Nếu không phải anh cẩn thận, em đã phải lên Bắc Kinh học rồi.”
“Hạ Hòa, anh đã giúp em sửa lại nguyện vọng rồi, nguyện vọng của Mộng Kỳ cũng là Đại học Thượng Hải, gia cảnh cô ấy không tốt, thậm chí không đủ tiền học phí, là bạn học thì chúng ta nên giúp đỡ cô ấy một chút…”
Gió đêm mùa hè oi bức thổi qua.
Tôi chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát, tim như rơi xuống đáy vực.
Anh ta… đã sửa nguyện vọng của tôi?
Phải rồi, phải rồi.
Từ nhỏ tôi đã không giấu giếm gì với Dư Nghiễm, anh ta biết sở thích của tôi, biết tôi thích gì, thậm chí thuộc lòng số điện thoại và số chứng minh nhân dân của tôi.
Vì vậy, khi thời hạn điền nguyện vọng sắp kết thúc, anh ta đã lén tra cứu.
Rồi tự ý sửa nguyện vọng đại học của tôi.
Tôi thậm chí chưa kịp nói với anh ta rằng việc sửa nguyện vọng của người khác là phạm pháp.
Vội vàng cúp máy, nhìn điện thoại, thấy thời gian đã là 23:58, sắp hết hạn.
May mà tôi nhớ được số báo danh và số chứng minh nhân dân.
Dùng tốc độ nhanh nhất trong đời, trước khi đồng hồ điểm 00:00, tôi đã sửa lại nguyện vọng về Đại học Bắc Kinh.
Nhìn kết quả đã được xác nhận, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Chuẩn bị nhắn tin cho Lâm Nặc trên WeChat, báo rằng chúng tôi có thể học cùng trường.
Thì thấy một thông báo đỏ hiện lên từ mục “Bạn bè”.
Vào xem thì thấy là bài đăng khoe khoang của Diệp Mộng Kỳ.
Hình ảnh là cô ta cùng mấy người hôm đó ở trung tâm thương mại, cùng nhau trượt tuyết, cùng nhau ngâm suối nước nóng.
Dòng trạng thái viết:
[Cùng bạn bè, cùng người yêu, trân trọng thanh xuân, trân trọng tuổi trẻ.]
Buồn cười nhất là, cô ta lén gắn thẻ tôi.
Kiểu này, rõ ràng là khiêu khích công khai rồi nhỉ?
Tôi nhếch môi cười, mở khung trò chuyện với cô ta, gửi một ảnh chụp màn hình từ video.
“Cô mở mắt ra mà nhìn xem đây là cái gì?”
“Tôi khuyên cô nên dừng lại đúng lúc, nếu không tôi không đảm bảo mình sẽ làm gì đâu.”
Khung trò chuyện hiện tên “Diệp Mộng Kỳ”, liên tục hiện dòng “Đối phương đang nhập tin nhắn…”
Nhưng tôi đợi mãi, vẫn không thấy cô ta gửi gì.
Vào lại trang cá nhân của cô ta.
Thì phát hiện, cô ta đã xóa bài đăng đó rồi.
Link nội dung: https://hauionline.edu.vn/con-dao-dau-roi-nhi-meme-a106100.html