Những vần thơ viết về thầy cô - giản dị mà thấm đẫm tình người. Xin trân trọng giới thiệu một số bài thơ hay và ý nghĩa về thầy cô nhân ngày 20/11.
Nghe thầy đọc thơ
Em nghe thầy đọc bao ngàyTiếng thơ đỏ nắng xanh cây quê nhàMái chèo nghe vọng sông xaÊm êm như tiếng của bà năm xưa
Nghe trăng thở động tàu dừaRào rào nghe chuyển cơn mưa giữa trờiThêm yêu tiếng hát mẹ cườiYêu thơ em thấy đất trời đẹp ra…
(Trần Đăng Khoa)
Thầy và chuyến đò xưaLặng xuôi năm tháng êm trôiCon đò kể chuyện một thời rất xưaRằng người chèo chống đón đưaMặc cho bụi phấn giữa trưa rơi nhiều
Bay lên tựa những cánh diềuKhách ngày xưa đó ít nhiều lãng quênRời xa bến nước quên tênGiờ sông vắng lặng buồn tênh tiếng cười
Giọt sương rơi mặn bên đờiTóc thầy bạc trắng giữa trời chiều đôngMắt thầy mòn mỏi xa trôngCây bơ vơ đứng giữa dòng thời gian...
(Nguyễn Quốc Đạt)
Lời ru của thầyMỗi nghề có một lời ruDở hay thầy cũng chọn ru khúc nàyLời ru của gió màu mâyCon sông của mẹ đường cày của cha
Bắt đầu cái tuổi lên baThầy ru điệp khúc quê nhà cho emYêu rồi cũng nhớ yêu thêmTình yêu chẳng có bậc thềm cuối đâu!
Thầy không ru đủ nghìn câuBiết con chữ cũng đứng sau cuộc đờiTuổi thơ em có một thờiƯớc mơ thì rộng như trời, ngàn năm
Như ru ánh lửa trong hồnCái hoa trong lá, cái mầm trong câyThầy ru hết cả mê sayMong cho trọn ước mơ đầy của em.
Mẹ ru em ngủ tròn đêmThầy ru khi mặt trời lên mỗi ngàyTrong em hạt chữ xếp dàyĐừng quên mẹ vẫn lo gầy hạt cơm
Từ trong vòm mát ngôi trườngXin lời ru được dẫn đường em đi(Con đường thầy ngỡ đôi khiTuổi thơ lăn một vòng bi tới rồi!)
Hẳn là thầy cũng già thôiHóa thân vào mỗi cuộc đời các emThì dù phấn trắng bảng đenHành trang ấy đủ thầy đem theo mình.
(Đoàn Vị Thượng)
Thưa Thầy Thưa thầy, bài học chiều nay Con bỏ quên ngoài cửa lớp Dưới gốc phượng già, nằm nghe chim hót Con hóa mình thành bướm và hoa
Thưa thầy bài tập hôm qua Con bỏ vào ngăn khóa kín Mải lượn lờ theo từng vòng sóng Cái ngã điệu đàng, sân trượt patin
Thưa thầy, bên ly cà phê đen Con đốt thời gian bằng khói thuốc Sống cho mình và không bao giờ mơ ước Mình sẽ là ai? Tôi sẽ là ai?
Thưa thầy, qua ngõ nhà thầy khuya nay Con vẫn thấy một vầng trăng ấm sáng Thầy ngồi bên bàn phẳng lặng Soạn bài trong tiếng ho khan
Thưa thầy, cho là nhận: điều giản đơn Sao con học hoài không thuộc Để bây giờ khi con hiểu được Biết làm sao tạ lỗi cùng thầy.
(Tạ Nghi Lễ)
Ơn người thầy giáoNơi nào rộng nhất thế gian,Nơi nào ôm cả đời ta vào lòng.Chứa con sóng biếc mênh môngĐưa thuyền ta nhẹ lướt trong đường đời!
Những khi thuyền gặp chơi vơiCó thầy nâng cánh, đất trời rộng thêm.Tiếng thầy tha thiết, dịu êmCho ta vẹn giấc êm đềm lời ru
Hè qua rồi lại sang thuCon thuyền cập bến, thầy như mái chèo.Trèo lên đỉnh núi cheo leoThể nào đi hết lưng đèo thầy ơi?
“Luyện bền bỉ, sẽ tới nơi!”Lời thầy răn dạy tuyệt vời làm sao!Đi lên tới đỉnh núi caoVươn tay đón lấy ngàn hoa vẫy chào!
(Trần Thị Hà)
Ơn thầyNgày ngày tháng tháng dần trôiBao nhiêu kỉ niệm bồi hồi không quên.Nhớ thời áo trắng bên thềmNhặt từng chiếc lá xếp hàng chữ thương.
Chữ thương gắn với chữ yêu,Yêu cha, yêu mẹ, yêu thầy, yêu cô!Yêu sao dáng vẻ đơn sơ,Yêu sao lời giảng đò đưa dòng chiều.
Người ơi nhớ lấy bao điều,Tháng năm mệt nhọc sớm chiều gian nan.Cánh cò thao thức thở than,Lật trang giáo án tình chan chứa tình!
Lòng thầy rộng tựa Thái Bình,Ơn dày nghĩa nặng ân tình thiết tha.Tình thầy nặng tựa tình cha,Âm thầm, lặng lẽ mà da diết lòng.
Cho em bao ước mơ hồngCho em thấu hiểu tấm lòng sắt son!Ân tình này, chẳng phai mònMột đời ghi tạc, mãi còn khắc sâu!
Văn chương biết mấy cho đầy,Thơ sao kể hết lòng thầy, thầy ơi!
(Nguyễn Thị Huyền Trâm) Thắm mãi tình côEm xao lòng khi nghe tiếng trống vangLại háo hức đổ hai hàng lệ đắngChân nhẹ bước tìm một miền thầm lặngTiếng ngày nào, cô ơi! Chẳng hề phai Người lái đò đưa em tới tương laiMặc sóng nước cứ miệt mài cuồng vẫyTâm ngời sáng đánh thức người đứng dậyGieo hạt mầm, tay cấy những ước mơ… Ba năm ròng, hơn cả những vần thơLời giảng ấy chưa bao giờ nằm ngủTrang giáo án sáng ngời lên từng chữVẫn một đời người giữ trọn thiên lương Nay xa rồi chợt thấy dạ vấn vươngTrách mùa cũ lạ thường, sao nhanh quáThời áo trắng với em là tất cảBởi lòng vàng, em thắm mãi tình cô.
(Thanh Trang) Những cánh chim về tổNhư bầy chim mải miết bay xaCánh đại bàng vượt trùng khơi vùng vẫyMột góc rừng tiếng gà trưa vang gáyVà nơi nào cò lặn lội bờ sông?
Tần tảo sớm hôm trôi nổi ngược dòngBao khát vọng trải cùng năm thángCác em đi tìm nguồn ánh sángCho hôm nay rạng rỡ mặt người.
Có niềm vui giàn giụa nước mắt rơiCó nỗi nhớ lắng tiếng cười tinh nghịchTuổi học trò qua mau trong ánh mắtBụi thời gian hằn đôi má em ơi!
Như bầy chim bay tận cuối trờiTìm về tổ ta nhớ người khuya sớmBiển dẫu xa và trời dù cao rộngMưa về nguồn trong mát suối quê hương.
Bước chân em lại in dấu trên đườngMặt hồ lặng soi trời xanh đáy nướcNúi trầm tư đêm ngày chờ thứcTiếng cười ai vang vọng sân trường…
(Cao Tuấn Hải)
(Các bài thơ được sưu tầm)